Tôi là người đồng tính nam và cũng là người ủng hộ nữ quyền. Tôi cho rằng việc trở thành đồng minh của phụ nữ và ý thức được cuộc đấu tranh mà họ phải đối mặt là một điều quan trọng. Tuy nhiên, là một người đàn ông, tạm không nhắc tới xu hướng tính dục của mình, tôi nhận thức được rằng mình dễ trở thành một phần của vấn đề hơn là giải pháp. Hơn thế, tôi thấy rằng nữ quyền không chỉ mang đến lợi ích cho phụ nữ mà còn có lợi cho người đồng tính nam. Thật không hay khi để bất kỳ ai thấy rằng văn hóa đồng tính nam thường không thật sự chào đón và thân thiện với phụ nữ. Từ việc những cảnh đời sống về đêm của người đồng tính nam khiến phụ nữ cảm thấy không thật sự được đón nhận cho đến việc một số người đồng tính nam không ngừng đưa ra những phát ngôn hằn sâu sự căm ghét phụ nữ, văn hóa đồng tính nam dường như đã quên mất một điều khó nhận ra nhưng lại rất quan trọng. Đó chính là sự khác biệt giữa đặc quyền của đàn ông dị tính và đặc quyền của đàn ông. Đã bao lần chúng ta chứng kiến những người bạn đồng tính nam của mình hay nhớ đến việc bản thân mình buột miệng gọi phụ nữ là “đ* bánh bèo”, bình phẩm, chê bai thân hình họ mà không cảm thấy có lỗi hay thậm chí là đụng chạm vào cơ thể một phụ nữ mà không hề có sự đồng ý của cô ấy. Khi thực hiện những hành vi trên với tư cách người đồng tính nam, ta sẽ tạo ra một sự ngầm chấp nhận rằng bản thân mình có sự trộn lẫn giữa đặc điểm của nam giới và đồng tính nam. Đây là điều mà ta cần ghi nhớ: chúng ta vẫn đang sống trong một xã hội mà đàn ông luôn có quyền hơn phụ nữ. Quyền này được gọi là đặc quyền nam giới. Chừng nào xã hội còn nhìn nhận chúng ta là đàn ông thì khi ấy ta vẫn có những đặc quyền này. Dù người đồng tính nam vốn bị cô lập nhưng trong mối tương quan với phụ nữ, ta vẫn có được những lợi thế của đàn ông. Bất chấp thể hiện giới của chúng ta, khi đánh giá để tuyển ta vào một vị trí, nhà tuyển dụng không lo lắng về việc ta sẽ sớm có con, ta cũng không phải sợ bị gắn mác “hống hách” khi đòi hỏi quyền lợi cho bản thân mình và phần lớn chúng ta có thể thoải mái dạo bước xuống phố mà không phải nhận những tiếng huýt sáo hay những âm thanh cợt nhả từ bất kì một người qua đường nào. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải đối mặt với một loạt thử thách của riêng người đồng tính nam. Việc ta không phải là nạn nhân của sự phân biệt giới tính cũng giống như chuyện phụ nữ không phải chịu đựng sự kì thị đồng tính nam. Tuy nhiên, ta cần phải hiểu rằng: phân biệt giới tính và kì thị đồng tính có cùng một nguyên nhân. Những động thái hiện nay của những người ủng hộ nữ quyền cũng như những cuộc đấu tranh cho lợi ích của cộng đồng LGBT đang vấp phải sự cản trở của một kẻ thù chung là chế độ phụ quyền luôn khao khát làm chủ về mọi mặt. Thực chất, đối tượng đấu tranh mà nữ quyền nhắm đến không phải là đàn ông mà chính là hệ tư tưởng trọng nam khinh nữ. Chính một hệ tư tưởng tương tự cũng đã đặt dị tính nam lên một vị trí cao hơn đồng tính nam. Đây là hệ tư tưởng đã tạo ra quan niệm rằng phụ nữ thì phải thật “nữ tính” còn đàn ông lại phải thật “nam tính”. Nếu chúng ta không tuân theo những nguyên tắc trên thì chính hệ tư tưởng này sẽ trừng phạt ta. Ở đây, có một sai lầm rất dễ nhận thấy là tính nữ và tính nam đã trở thành hai khái niệm có sức ảnh hưởng và chi phối quá lớn. Bỏ qua tính dục, khi một cá nhân vốn được xem là nam giới lại không tuân theo những chuẩn mực và những sự hình dung của xã hội về tính nam thì cá nhân ấy sẽ bị cô lập và đối xử tệ. Ngược lại, nếu một người đồng tính nam cố uốn mình theo những chuẩn mực trên và khiến xã hội nghĩ rằng họ là người dị tính thì trừ trường hợp xu hướng tính dục thật của họ bị phát hiện, họ sẽ không có nguy cơ phải chịu sự đàn áp. Tuy nhiên, điều này lại góp phần đẫn tới sự phân chia thứ bậc một cách hống hách trong cộng đồng người đồng tính nam, từ đó gây nên sự chia rẽ giữa những người được và không được xã hội nhìn nhận và đối xử như người dị tính. Việc xã hội có hay không dựa vào biểu hiện giới để xác định một người là đồng tính hay dị tính đã được đưa ra như một ví dụ cho việc ta đủ hoặc chưa đủ khả năng tác động đến những đặc quyền của người dị tính. Phụ nữ và người đồng tính nam sẽ mãi mãi đối đầu với chế độ phụ quyền trọng nam khinh nữ cũng như hệ tư tưởng coi trọng đàn ông “thẳng” hơn người đồng tính nam. Như vậy, chỉ có một lựa chọn duy nhất là loại bỏ chúng. Cộng đồng người đồng tính nam cần phải nhận ra rằng những phong trào đấu tranh ngày càng lớn của mình và những động thái đấu tranh hiện nay của những người ủng hộ nữ quyền đang cùng nhắm đến một kẻ thù. Đồng thời, đã đến lúc người đồng tính nam bắt đầu nhìn nhận nữ quyền như một vũ khí không thể thiếu trong cuộc đấu tranh đã bị kéo dài quá lâu. Việc chế độ bá quyền chuyển từ những chuẩn mực sang những điều bất thường cũng sẽ kéo theo sự thay đổi tương tự của chủ nghĩa phân biệt giới tính và định chuẩn hóa dị tính. Tuy nhiên, điều này sẽ không thành hiện thực nếu người đồng tính nam chúng ta thực hiện trách nhiệm của mình trong việc công nhận rằng chúng ta và phụ nữ đang ở dưới ách đàn áp của cùng một thế lực. Cho dù những cuộc đấu tranh của ta và của họ không đồng nhất với nhau, ta vẫn cần phải thừa nhận những điểm chung giữa bản thân mình và tất cả phụ nữ thuộc mọi thiên hướng tình dục. Đồng thời, ta cũng cần phải làm đồng minh của những động cơ vì nữ quyền. Tôi không yêu cầu người đồng tính nam phải trở thành những người ủng hộ nữ quyền mà đơn giản là họ chỉ cần công nhận tầm quan trọng của những ý tưởng, những tổ chức và những động cơ phục vụ cho nữ quyền. Nói một cách ngắn gọn, họ cần nhận thức được rằng việc những động thái đấu tranh cho quyền lợi của phụ nữ đạt được thành công là một điều vô cùng quan trọng. Tóm lại, chiến thắng của phong trào nữ quyền sẽ tạo tiền đề để phong trào đấu tranh của cộng đồng LGBT giành thắng lợi. (Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả.
Bài viết đã được lược bỏ một số đoạn. Tên bài viết do người biên soạn đặt) Tác giả: Shawn Donnelly | hivequal.org Dịch: Thục Uyên |
Categories |