Kì thị người béo, tính nam độc hại và quan niệm sai lầm về chuẩn cái đẹp của người nam yêu nam10/10/2017 Bạn đã bao giờ từng được khuyên rằng bạn quá béo để dùng Grindr (một ứng dụng hẹn hò dành cho người đồng tính và song tính nam)? Một cuộc nghiên cứu gần đây từ tờ "Psychology of Sexual Orientation and Gender Diversity" (Tâm lý học về Đa dạng Giới và Xu hướng tính dục) tiết lộ rằng thực ra bạn không phải là người duy nhất gặp trường hợp như vậy. Theo hai nhà khảo sát Olivia Foster Gimbel và Renee Engeln, 1/3 số người đồng tính nam được phỏng vấn trả lời rằng họ đã từng chịu đựng "thành kiến với người béo" ("anti-fat bias") - cho dù theo chỉ số BMI, họ không bị xếp vào tình trạng thừa cân. Những sự phân biệt đối xử tương tự vậy diễn ra hằng ngày và phổ biến nhất là "việc bị từ chối bởi đối tác tình cảm dựa trên các vấn đề cân nặng". Ví dụ, Foster Gimbel and Engeln nhận thấy rằng, khi một người đồng tính nam "quá khổ" tiếp cận ai đó trong một quán bar thì thì khả năng anh ta bị lơ đi không thương tiếc, bị cư xử khiếm nhã và bị chế giễu sau lưng sẽ lớn hơn so với một người nam dị tính có cùng kích cỡ. Từ những năm 1990s, có một lời nói đùa trong chương trình sitcom "Will and Grace" rằng cùng một người đàn ông, nếu là người dị tính anh ta có thể được cho là gầy, nhưng lại bị coi là béo nếu so với tiêu chuẩn của những người đồng tính. Tuy chỉ là một lời nhận xét chung chung vì rất khó để khái quát hóa được thói quen và sở thích của một cộng đồng, lời nhận xét này thường khá đúng. Người đồng tính nam chịu một khối lượng stress khủng khiếp để chạy theo những chuẩn cái đẹp, thứ được tạo ra trên những ứng dụng hẹn hò như Grindr hay Scruff, bởi những nhóm mà các ứng dụng này bỏ rơi: "Không Béo, Không Ẻo Lả". Sự bỏ rơi này khiến nhiều người cảm giác họ đang trơ trọi trong chính cộng đồng mà họ tin rằng, sau khi come out, sẽ là nơi bao bọc họ. Trong một bài báo vào năm 2013 trên trang BuzzFeed, Louis Peitzman cho rằng trong khi cộng đồng LGBT vẫn nói với những người trẻ của họ rằng "mọi chuyện đang tốt hơn", những thông điệp nhắm tới những người queer quá khổ vẫn chưa thực sự hiệu quả. "Ngay cả khi tôi sụt đi gần 7 kg vì trầm cảm thì tôi vẫn được một người đàn ông đồng tính khuyên thật lòng rằng đó là một điều tốt. Một người khác mà tôi cố gắng hẹn hò cũng khuyên nhủ rằng 'Anh sẽ hấp dẫn hơn nhiều nếu gầy đi một chút đấy.' " Peitzman nói rằng phần lớn những lời này chẳng khác gì châm chọc, nhưng ít nhất còn có vẻ giống một lời khuyên chân thành. Trong nhiều trường hợp khác, sự châm chọc còn chẳng hề đội chút lốt thiện ý nào. Bruce, một người đàn ông 35 tuổi sống tại Chicago, thậm chí còn bị một người bạn cùng phòng tập gym gọi là "đồ lợn béo" (fat pig) . Bruce từng mời người này một buổi hẹn hò và sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Bruce nhận được tin nhắn: "Tôi không dám nói điều này với anh lúc ở phòng gym nhưng tôi sẽ không đi xem trận đấu với anh. Không phải vì tôi có bạn trai hay điều gì tương tự. Đơn giản là tôi khó lòng tôn trọng anh được. Tôi chẳng biết phải nói với anh như thế nào nên tôi cứ nói thẳng ra nhé. Anh là đồ lợn béo. Tôi chẳng có ý phán xét hay gì cả. Tôi chăm sóc, dành thời gian cho cơ thể và sức khỏe của mình. Hãy nhìn anh đi, tôi dám cá là anh chẳng hề quan tâm đến điều đó. Thôi nào, anh đến phòng tập và tôi biết thừa tất cả những gì anh làm là tia mấy anh chàng khác. Vấn đề là những gã anh chú ý đến đều vượt quá tầm của anh. Tại sao người khác có thể hứng thú với anh nếu anh còn chẳng thèm quan tâm đến bản thân mình? Đừng bắt chuyện với tôi, thay vào đó thì đi giảm mỡ đi". Giáo sư Jason Whitesel trường đại học Pace viết trong cuốn "Fat Gay Men: Girth, Mirth, and the Politics of Stigma" năm 2014 rằng người queer nam gặp khó khăn trong việc tiếp cận những nhóm cộng đồng nhỏ hơn để tìm nguồn ủng hộ . Whitesel phỏng vấn thành viên của Girth & Mith, một tổ chức quốc tế tôn vinh những người đàn ông mập và những người thích họ và đã nhận ra rằng họ phải chịu đựng rất nhiều định kiến từ cộng đồng. Whitesel viết: "Một vài người đàn ông mập thú nhận rằng họ muốn tránh xa những người béo khác, như thể mập là lây được vậy". Một người chia sẻ rằng khả năng suy nghĩ tích cực về kích cỡ của bản thân (fat positivity) cũng có giới hạn: anh ta đặt ra ranh giới "cực béo" (super-chubs) dù bản thân nặng 136 kg. Đây là một khó khăn cho Girth & Mirth trong việc tăng thêm thành viên mới. Một thành viên miêu tả việc mời thêm người tham gia với nhóm trong một cuộc diễu hành Tự hào: "Họ cảm thấy bị xúc phạm. Vài người thậm chí bất ngờ khi chúng tôi mong muốn họ cũng là một trong số chúng tôi, và họ không thích điều đó." Nếu việc xấu hổ về cân nặng này phổ biến như vậy, thì nguyên nhân nằm ở đâu? Theo blogger Virgie Tovar, đó là kết quả của văn hóa quan trọng hóa ngoại hình và sự nam tính (masculinity). "Sự kì thị người mập" (fatphobia) xuất hiện theo nhiều cách như ghét bỏ, đưa vào khuôn khổ cơ thể phụ nữ và của cả nam giới, nhưng điều mà chúng tôi nhận ra gần đây là, theo một cách nào đó, sự kì thị về cân nặng mà người đồng tính nam đang phải trải qua cũng bắt nguồn từ sự hạ thấp và kỳ thị phụ nữ (misogyny)". Thừa cân được coi là yếu đuối và "đàn bà". Do đó, "béo" và "ẻo" luôn xuất hiện song song như những quy tắc bất thành văn trên Grindr. Thật không khó để nhìn ra những bằng chứng rõ ràng về mối kiên hệ giữa hai yếu tố trên. Vào năm 2012, Natasha Turner của The Dr. Oz Show - một show không chuyên về khoa học - đã phát biểu rằng "việc quá béo thúc đẩy mạnh hơn sự chuyển hóa testoterone thành estrogen." Theo Turner, "hàm lượng estrogene tăng đi kèm với xu hướng tích tụ chất béo ở bụng, dẫn đến sự nữ tính". Và hãy cùng lướt qua bài đăng sau đây trên một diễn đàn cổ học để có thêm một cái nhìn thậm chí còn ít mang tính khoa học hơn: "Ngày nay, tôi xem mỡ thừa như một đặc điểm thứ cấp của phái yếu và nó chắc chắn không cải thiện sự nam tính ở nam giới. Tôi đã gặp nhiều cánh mày râu dư cân và béo phì. Họ cho rằng vòng eo của họ hầu như là cơ bắp nhưng thực chất nó hoàn toàn là kết quả của kẹo, đồ uống ngọt, bánh mì và những thức ăn liên quan đến phạm trù nữ giới. Bạn không thể thực sự tăng cân nếu bạn ăn thịt và ăn uống một cách “đàn ông”". Những ý tưởng này đặc biệt nguy hiểm với những người nam đồng tính. Rất có khả năng nhiều người trong số họ đã lớn lên với những thông điệp tiêu cực về đồng tính. Chứng thù ghét đồng tính xuất phát từ sự hạ thấp và kì thị phụ nữ (misogyny): đồng tính là sai trái bởi lẽ quan hệ với đàn ông là việc chỉ phụ nữ mới làm. Như Simon Moritz giải thích trong một bài đăng trên Huffington Post, những từ miệt thị như "ẻo" và "dẹo" đều bắt nguồn đồng thời từ sự kì thị đồng tính và kì thị phụ nữ: “Họ đề cao sự nam tính bằng việc tội lỗi hóa sự nữ tính”. Trong khi nhiều người nam đồng tính lớn lên cùng sự hoài nghi về những quy chuẩn giới, chấp nhận sống trong những khoảng xám thể hiện giới (dù sao một chút phấn mắt cũng chả gây tổn hại gì), thì những người khác lại có thể thấy thoải mái tiếp nhận những khuôn mẫu truyền thống về nam tính. Nhưng liệu ai có thể đổ lỗi cho họ? Suốt tuổi thơ của mình, nhiều người queer trẻ tuổi đã phải chiu đựng sự bắt nạt, xa lánh từ bạn bè và khi đã trưởng thành, họ khao khát thứ tấy cả chúng ta đều mong muốn: một cảm giác được thuộc về. Họ chỉ muốn có thể hòa nhập dẫu bằng cách nào đi chăng nữa. Gawker’s Brian Moylan cho rằng nhu cầu được chấp nhận sẽ sản sinh ra văn hóa “sợ” (fear), khi chúng ta lo lắng rằng chúng ta sẽ không phù hợp và đủ thu hút để nhận một lời mời hẹn hò. Nó cũng tạo ra nhiều sự cách biệt hơn. Tovar cho rằng: “Vòng tuần hoàn của cảm giác bất an này đã tạo ra một chuẩn mực phi lý của cái đẹp, đồng thời cũng mang đến một thông điệp độc hại cho những người nam đồng tính, rằng không mang một vẻ ngoài nhất định đồng nghĩa với việc họ không xứng đáng được yêu thương”. Tính nam độc hại (toxic masculinity) trong cộng đồng gay không chỉ đơn thuần là vấn đề của riêng những người từng được bảo rằng họ "cần giảm vài cân". Nó còn là vấn đề cho tất cả những người đã từng được bảo rằng họ không đạt được cái chuẩn mực ngoại hình hoàn hảo đến mức vô lý kia. Họ có thể quá gầy, quá lùn hoặc không phải người da trắng. Bạn cũng sẽ chẳng ném đá Grindr, cho đến một ngày bạn gặp một người có tiêu chuẩn không hẹn hè với trai da đen hay trai châu Á. Những quan niêm sai lệch về cái đẹp như vậy cực kì nguy hiểm. Dù sử dụng nhiều tiền hơn bất kì nhóm dân số nào để đạt được thân hình săn chắc, nhóm người đồng tính nam đồng thời cũng có tỉ lệ mắc chứng rối loạn ăn uống (eating disorder) cao nhất. Số liệu từ NEDA (Hiệp hội Rối loạn ăn uống Quốc gia) chỉ ra rằng dù tỉ lệ người đồng tính chỉ khoảng 5% dân số, họ chiếm tới 42% số nam giới có tiền sử rối loạn ăn uống. Theo NEDA, việc nói với những người này rằng giải pháp duy nhất cho vấn đề của họ là trở nên gầy và săn chắc thực sự không hiệu quả. Thay vào đó, ta cần một cộng đồng cởi mở, thúc đẩy sự chấp nhận và ủng hộ. NEDA cho rằng: "Cảm giác kết nối với cộng đồng đồng tính có mối liên hệ với sự giảm thiểu tần suất rối loạn ăn uống ở người đồng tính nam. Điều này cho thấy rằng việc cảm thấy gắn kết với cộng đồng có tác dụng bảo vệ và chống lại các rối loạn ăn uống”. Những thập niên gần đây, phong trào nữ quyền đã nói với chúng ta điều tương tự. Giải pháp cho vấn đề ngoại hình không đến từ cách tạo ra nhiều rào cản mà đến từ việc cởi mở, sẵn sàng chấp nhận vẻ đẹp đa dạng của cơ thể và thể hiện giới. Không còn một phông văn hóa mà trong đó con người ta phải trông giống hệt nhau để được coi là đúng chuẩn đẹp. Cái cốt lõi nằm ở việc tôn vinh sự đa dạng và khác biệt. Cộng đồng đồng tính nam đã đến lúc thực sự làm chủ phong trào suy nghĩ tích cực về cơ thể (body positivity), vượt ra khỏi hình ảnh những cậu trai rám nắng nhảy nhạc pop và cơ bắp trên bãi biển. Tất nhiên, bạn vừa có thể có một cơ thể đẹp và mang những quan niệm tiến bộ hơn về nam tính. Mọi người vẫn đến phòmg tập vì vô vàn các lý do. Chẳng có gì sai khi là một anh chàng cơ bắp phòng gym, nhưng những tấm selfie cở trần lực lưỡng cũng không bao giờ là tiêu chuẩn để bạn cảm thấy mình đủ "đàn ông" cả. Tác giả: Nico Lang | Fat Shaming, Toxic Masculinity,
and the Gay Male Beauty Myth Dịch: Thế Sơn |
Categories |